Anh bất chợt dạy khờ hay ngu ngốc Cứ ngắm nhìn những dòng nước mênh mông Rồi bất chợt tâm hồn ta đâu mất Hóa ra là đang trôi dạt giữa sông Ta thả hồn giữa dòng nước mênh mông Từng cơn sống vô tình không cố ý Cuốn đi rồi những tháng ngày yêu thương. Anh bất chợt dạy khờ hay ngu ngốc Mãi đợi chờ từng cơn gió mùa đông Rồi bất chợt tâm hồn ta se thắt Hóa ra là đang bay cùng gió đông Ta thả hồn giữa cơn gió mùa đông Từng cơn gió vô tình không cố ý Đưa ta về những ngày tháng yêu thương. Anh lặng bước trên con đường quen thuộc Nhưng sao lòng vẫn cứ mãi bâng khuâng Sông với gió đem hồn ta đâu mất Ngày lại ngày thời gian vẫn cứ trôi Rồi bất chợt tim mình như rung động Phút ban đầu vẫn cứ tưởng là mơ Ngày em đến,anh ngập ngừng lo sợ Sợ rằng mình không thể quên người xưa Anh là thế trọn đời vẫn cứ thế Mãi ngập ngừng sợ chùn bước người ơi Vết xe đó một lần anh đã đổ Nên trong lòng mang mãi cuộc tình sầu Nhưng hôm nay tim anh bổng ấp lại Có lẻ nào anh thật sự yêu em Nếu dúng thế tình này anh xin giữ Để cuộc đời chấm hết những niềm đau. Tác giả Hàn Giang Tử